The argument in favor of using filler text goes something like this: If you use real content in the Consulting Process, anytime you reach a review point you’ll end up reviewing and negotiating the content itself and not the design.
ConsultationCÓ MỘT CÔNG TY NHƯ THẾ
Tác giả : Phan Thị Ngọc Huyền
Gấp lại trang vở trắng ngày nào giờ đã lấp đầy những ghi chú học được về công việc mới, tôi nhấm nháp ly cafe sữa trên tay, lặng nhìn ra khung cửa sổ. Hôm nay không phải đến công ty, tôi tự hỏi sẽ dành thời gian của mình để làm việc gì? Nằm ngủ một giấc thật say, xem một phim hành động gay cấn, lắng nghe những bản nhạc yêu thích, nấu một món ăn lành mạnh, hay ra đường tụ tập với bạn bè? Những dòng suy nghĩ miên man bất chợt vẽ lên trong kí ức tôi hình ảnh về văn phòng làm việc, về nơi có những người đồng nghiệp mới đã gắn bó với tôi từ hai tuần trước đây.
Đó là một ngày thứ hai nắng đẹp. Tôi thức dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, khoác lên mình bộ trang phục được bố tặng nhân ngày tốt nghiệp đại học rồi đi đến văn phòng mới. Tôi đến sớm 30 phút, tay cầm hồ sơ đợi ở sảnh trong lòng cứ háo hức vô cùng. Đến đúng giờ hẹn, tôi và hai bạn mới được chị Vân- trưởng Bộ phận Nhân sự phổ biến về một số thông tin cần thiết và dẫn chúng tôi vào một văn phòng hoàn toàn được bảo mật. Mở cửa chào đón chúng tôi bằng một nụ cười niềm nở chính là chị Hải – chị trưởng nhóm mà giờ đây tôi cùng các đồng nghiệp khác đều xem như người chị cả trong gia đình.
Nhớ đến lúc đó bỗng nhiên tôi bật cười, cái cảm giác đi làm ngày đầu tiên trong mùa dịch thật sự khác biệt. Cả phòng lúc đó ai nấy đều đeo khẩu trang theo quy định để bảo vệ sức khỏe, tôi chỉ nhìn được mỗi đôi mắt thôi, ra đường lỡ không nhận ra nhau thì lỗi là tại Virus Corona rồi. Mùa dịch, người bạn thân nhất của tôi từ cây son bỗng thay đổi nhường “ngôi vị” cho khẩu trang, xà phòng, dung dịch sát khuẩn. Đi thang máy phải tránh lúc đông người, phải hạn chế tiếp xúc và trò chuyện với người khác, đeo khẩu trang đến khó thở chỉ được mở ra lúc ăn và uống, tôi cảm thấy chán ghét mùa dịch này vô cùng. Nhưng đổi lại, bạn biết không, tôi lại cảm thấy có ấn tượng tốt về Công ty mà mình đã chọn lựa. Phải là một Công ty luôn lo lắng cho sức khỏe của nhân viên, luôn sẵn sàng chung tay cùng thế giới ngăn ngừa dịch bệnh mới đưa ra những chính sách khuyến khích hỗ trợ nhân viên chủ động báo cáo nếu có nghi ngờ tiếp xúc với người nhiễm bệnh, hay quy định nghiêm khắc về những hành động cần thiết để phòng ngừa lây nhiễm chủng virus đang trở thành tâm điểm của thế giới như thế.
Công ty V.B.P.O đã thành lập được gần 10 năm và không ngừng lớn mạnh. 10 năm – một chặng đường đủ dài để chứng minh sự phát triển bền vững và thịnh vượng của Công ty tôi, nhưng giá trị vật chất đem lại không lớn bằng giá trị xã hội mà Công ty V.B.P.O đã tạo ra. Hơn 300 nhân viên với đa dạng độ tuổi, họ đến từ mọi vùng miền của Tổ quốc, từ nhiều tầng lớp trong xã hội, họ có thể có nhiều điểm khác biệt nhau, nhưng chỉ cần có một điểm chung, đó là cùng chung mục tiêu đưa Công ty phát triển, vậy là đã đủ để trở thành chiến hữu của nhau. Ở ngoài kia, họ có thể bị từ chối làm việc vì thân hình thấp bé nhẹ cân, họ có thể kém may mắn vì một sự cố đáng tiếc nào đó đã cướp đi đôi bàn tay quý giá. Nhưng “lửa thử vàng, gian nan thử sức”, họ chính là những thỏi vàng ròng đã được tôi luyện bởi thách thức giông bão của cuộc đời, được Công ty mài giữa trở thành những “nén vàng sáng chói” làm chủ chính cuộc đời mình. Họ có tiếng nói, có địa vị xã hội, nhận được sự kính trọng, ngưỡng mộ từ những người xung quanh – điều mà chưa hẳn người bình thường nào cũng làm được. Họ đã được “định giá” đúng đắn bởi một Công ty có “Tâm” và có “Tầm”, quả thật là một điều lớn lao và hạnh phúc vô cùng.
Nhân viên nhập liệu? Bạn có đang tò mò cụ thể công việc này là gì hay không? Chính bản thân tôi khi ứng tuyển cũng cảm thấy hiếu kỳ về nó. Tôi từng chỉ nghĩ đến việc ngồi máy tính hàng ngày với những con số, những dòng chữ khô khan. Phải bắt đầu làm việc, cùng đồng nghiệp thực hiện dự án, tôi mới nhận thấy được niềm vui trong công việc này. Niềm vui bắt đầu từ những kiến thức mà tôi học được mỗi ngày, về nghiệp vụ lẫn tiếng Nhật – thứ ngôn ngữ mà tôi từng cho là khó học bậc nhất. Nhưng thật kỳ diệu, những đồng nghiệp tiền bối của tôi hầu hết đều có xuất phát điểm là con số 0 tròn trĩnh về tiếng Nhật, bây giờ họ đã trở thành những người thành thạo trong công việc liên quan đến tiếng Nhật. Chính điều đó đã tạo cho tôi sự tự tin và động lực để cố gắng. Tôi bắt đầu học từ những bảng chữ cái Tiếng Nhật cơ bản, học sự khác biệt của hai chữ gần tương đồng nhau, khiến tôi cảm giác thân thuộc như đang chơi trò chơi “Chỉ ra điểm khác biệt trong hình” thuở còn thơ ấu thơ.
Thời gian tôi bắt đầu công việc cũng chính là lúc dự án đi vào giai đoạn phát triển cao điểm. Mọi người trong Team ai cũng tập trung làm việc hết công suất để chạy dự án, hai từ “tăng ca” giờ đây đã trở nên quen thuộc đối với anh chị em chúng tôi. Đã hai tuần tôi rời phòng trọ vào lúc bình minh và trở về khi màn đêm buông xuống. Nếu được hỏi có mệt không, tôi sẽ không ngần ngại thật lòng trả lời: “Không mệt”. Vì sao ư? Vì đối với tôi, cảm giác mệt mỏi trong công việc đã bị lấn át bởi cảm xúc biết ơn và hạnh phúc. Tôi dành sự biết ơn đầu tiên cho người anh trai đã trực tiếp hướng dẫn và đồng hành trong công việc với tôi hai tuần vừa qua. Anh sẵn sàng dừng việc đang làm để trả lời nhiệt tình vô vàn những câu hỏi của tôi, anh tâm sự về công việc, đồng nghiệp và thái độ sống tích cực, anh tạo cho tôi cảm giác gần gũi như có một người anh trai giữa môi trường mới có chút lạ lẫm. Tôi biết ơn những người bạn mới, họ đã đợi tôi khi thang máy sắp sửa đóng lại, chia cho tôi những mẩu bánh ít ỏi trong thời gian tăng ca, chỉ cho tôi những tài liệu cần thiết trong công việc. Văn phòng của tôi đều là những người trẻ miền Trung, họ đến từ Huế, Quảng Nam, Quảng Trị, Quảng Bình, và có cả dân gốc Đà Nẵng. Sự khác biệt về giọng nói vùng miền đôi khi khiến chúng tôi dở khóc dở cười không hiểu mình là ai và đây là đâu. Nhưng nó đôi khi là khởi đầu của những cuộc trò chuyện tạo ra tiếng cười. “Làm việc văn phòng nhàm chán và khô khan” không dành để chỉ công việc và đội nhóm của chúng tôi. Công việc nhiều, căng thẳng, thời gian làm việc dài, nhiều lúc hai hàng mi mệt mỏi muốn “đình công”, nhưng chúng lại không đến được với nhau bởi sức mạnh của tiếng cười đến từ những câu chuyện hài hước mà các thành viên “nhiều muối” trong team tạo ra. Giữa không khí im lặng bao trùm toàn văn phòng, khi tiếng bàn phím “lách cách” lên ngôi, những câu đùa nhẹ nhàng cũng đủ tạo ra tiếng cười xua tan đi mệt nhọc. Giờ giải lao khá ít ỏi nhưng cũng là liều thuốc giúp anh chị em chúng tôi thoải mái hơn. Người ngồi nghỉ ngơi trên ghế, người đi lại tập thể dục, người lại ngồi chung với nhau tâm sự những câu chuyện không có hồi kết.
Hạnh phúc của tôi không ở đâu xa, mà đơn giản nó xuất phát từ những thói quen tốt đang dần được lớn mạnh hàng ngày. Tôi bắt đầu biết quý thời gian hơn, một tiếng nghỉ trưa ít ỏi khiến tôi trở nên chăm chỉ nấu ăn ở nhà hơn để hạn chế thời gian đi lại tìm quán ăn. Những phút còn lại tôi dành cho việc chợp mắt nghỉ ngơi thay cho thói quen cầm điện thoại của mình, bởi có thế tôi mới tỉnh táo và có tâm trạng tốt để tiếp tục công việc vào buổi chiều. Thay vì lướt facebook hay la cà trên đường phố, thời gian buổi tối sau khi tan ca, tôi dành để ghé siêu thị mua đồ chuẩn bị cho bữa ăn ngày mai, học thêm một số từ mới tiếng Nhật, và ngủ một giấc đủ sâu để ngày mai có thể dành 100% năng lượng cho công việc.
Tôi cảm thấy một phần hạnh phúc còn bởi vì người trưởng nhóm mà tôi đã nhắc đến, mọi người ai cũng âu yếm gọi chị là “chị cả”. Chị khiến tôi ngưỡng mộ từ tài năng lẫn tính cách. Chị vừa nghiêm khắc cũng vừa tâm lý, quan tâm đến chúng tôi từ sức khỏe đến bữa ăn hàng ngày. Mỗi ngày đi làm, chúng tôi luôn được chị cập nhật liên tục những tin tức nóng hổi về sự lây lan của virus, luôn được nhắc nhở phải biết ăn ngủ đầy đủ chăm sóc sức khỏe. Tăng ca không hề đáng sợ với chúng tôi, bởi vì có chị luôn chủ động lấp đầy chiếc bụng đói của chúng tôi bằng câu hỏi “Hôm nay ăn gì chị đi mua nhé?”. Về phía tôi – một người mới, chị hỏi thăm về đời sống, hỏi đã quen việc chưa, khiến tôi cảm thấy mình không bị lạc lõng. Sự kiên nhẫn, sự quan tâm hết mực và những câu chuyện hài hước của chị khiến cho gánh nặng công việc cũng giảm bớt phần nào. Dù không ai nói ra nhưng tôi cảm nhận được rằng chị nhận được sự yêu mến và kính trọng từ tất cả thành viên của dự án, là một tấm gương mà tôi sẽ noi theo để phấn đấu trong tương lai.
Thế đấy, con người ai cũng sẽ trải qua nhiều công việc để tìm đến được đúng nơi mà mình muốn gắn bó. Những kiến thức, kỹ năng tích lũy được quả thật quý giá, nhưng nó sẽ trở nên tốt đẹp hơn nữa nếu tìm được những người đồng nghiệp, những người bạn đáng trân trọng đồng hành cùng ta trong công việc và cuộc sống. Hai tuần vừa qua, một quãng thời gian không quá dài nhưng đối với tôi lại không hề ngắn, tôi cảm nhận được rằng đội nhóm của tôi là một tập thể đoàn kết, thân thiết, đầy trách nhiệm và đáng yêu vô cùng.
Có đôi khi gánh nặng công việc và cuộc sống đè nặng lên vai chúng ta, điều đó là không thể tránh khỏi. Nhưng đừng chỉ nhìn về những hướng tiêu cực. “Làm việc quá bận rộn không kịp ăn và ngủ? Tăng ca đi làm về trễ trong trạng thái mệt mỏi? Hay không có thời gian cầm điện thoại thảnh thơi như trước kia?” Bản thân tôi cho rằng, có áp lực mới thôi thúc chúng ta làm việc, chiến thắng sự lười nhác - kẻ thù của thành công - luôn chực chờ nổi dậy trong bản thân mỗi con người. Thế hệ trẻ chúng tôi, thế hệ sẽ làm chủ tương lai của đất nước, cần nhận thức sự cần thiết phải rèn luyện bằng hành động và thái độ tích cực hằng ngày. Mỗi chúng ta là một cá thể riêng biệt không bị nhầm lẫn bởi ai khác, chúng ta không cần phải so sánh bản thân với “con nhà người ta”, điều đó sẽ tự tạo ra sự áp lực không đáng có. Chúng ta chỉ nên sống theo cách mà bản thân cảm thấy hài lòng, để ngày mai sẽ tốt đẹp và hạnh phúc hơn ngày hôm nay, vậy đã là thành công. Nhưng đừng quên hãy đặt cho mình những mục tiêu riêng, tìm kiếm động lực và tấm gương phù hợp, bắt đầu hành động mỗi ngày, thành công nhỏ rồi sẽ trở nên lớn mạnh theo thời gian.